Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 119: Hương diễm trong khuê phòng


Chương 119: Hương diễm trong khuê phòng

Ở trong nơi này, An Phùng Tiên nghe được vài tiếng hô hoán mềm mại, hắn giật mình, không kịp nghĩ nhiều, An Phùng Tiên nhanh chóng chui vào trong tủ quần áo.

Cũng không lâu lắm, An Phùng Tiên liền từ trong tủ quần áo khép hờ thấy được một cái mông vểnh rất tròn.

Cặp mông của Dụ Mỹ Nhân càng ngày càng vểnh, nàng thừa hưởng bộ gen đẹp của Dụ Mạn Đình, lúc Dụ Mạn Đình đi học, thì đã có danh hiệu là hoàng hậu mỹ đồn, chỉ là Dụ Mỹ Nhân trời sinh tính âm nhu, không thích làm náo động, cho nên ăn mặc đều dùng style cao quý thanh thuần làm chủ, vóc người mỹ diệu của nàng hoàn toàn bị che giấu, thế nhưng là, loại chuyện này xảy ra thay đổi, Dụ Mạn Đình nói cho Dụ Mỹ Nhân, muốn hấp dẫn nam nhân, thì cặp mông cực kỳ trọng yếu.

Buổi chiều trước khi đi học, Dụ Mỹ Nhân đổi lại mặc quần jean bó sát người, còn mang vào đôi giày cao gót 7cm tinh xảo màu lam nhạt, phần gót chân cao lên có thể làm cho cặp mông Dụ Mỹ Nhân vừa vểnh lại vừa căng tròn thêm. Trong số các đối tượng của hắn, các thiếu nữ hầu như đều không có bất kỳ chỗ thua kém nào, tuy rằng vóc dáng chiều cao của nàng là thấp nhất trong ba người, nhưng Dụ Mỹ Nhân mặc vào quần jean bó sát người, thì bỗng làm loá mắt đối phương dị thường. Lần này, nàng tin tưởng nhất định có thể hấp dẫn ánh mắt của nam nhân, ngay cả ánh mắt mẫu thân mình luôn xoi mói cũng đãthay đổi đối với nữ nhi, phát sinh lời tán thán.

Đi tới trường học, Dụ Mỹ Nhân lập tức cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của đám nam sinh tăng lên gấp mười lần, theo lý thuyết nàng hẳn là nên hài lòng, thậm chí đắc ý, thế nhưng là, nàng lại cảm thấy phi thường mất hứng, bởi vì nam nhân trọng yếu nhất không có xuất hiện, người đàn ông này chính là An Phùng Tiên. Nghe nói An lão sư xin nghỉ đi bệnh viện thăm Hạ Đoan Nghiễn bị tai nạn đụng xe, trong lòng Dụ Mỹ Nhân thẳng thở dài:

Ai! Mình ăn mặc sẹc xi uổng công rồi, An lão sư lại không ở đây. Mẹ cũng thật là, Dụ Mỹ Nhân mình xinh đẹp như vậy, An lão sư sẽ không động tâm sao? Lẽ nào cần mình phải ăn mặc gợi cảm chút, An lão sư mới thích sao?

Đương nhiên, Dụ Mỹ Nhân rất nhanh thì cho ra đáp án: An lão sư quả thực rất thích nhìn nữ nhân khêu gợi, hắn luôn dâm tà nhìn chằm chằm vào mông đít Hạ Mạt Mạt, hừ! Lẽ nào An lão sư thực sự là đại sắc lang trong truyền thuyết? Lẽ nào An lão sư thật có nhược điểm rơi vào tay Hạ Mạt Mạt? Rốt cuộc là cái nhược điểm gì đây? Không được, vì hạnh phúc của mẹ, cũng vì hạnh phúc của mình, mình nhất định phải đi xem là cái nhược điểm gì!

Dụ Mỹ Nhân suốt ngày đang miên man suy nghĩ, nàng cư nhiên cũng vậy len lén xin nghỉ học.

Hết thảy đều là thuận lợi, ngay cả cửa sổ nhà Hạ Mạt Mạt đều đang mở, Dụ Mỹ Nhân lại kích động vừa khẩn trương mà hô lên:

- Có ai không? Hạ Mạt Mạt cậu ở đâu?

Dụ Mỹ Nhân nghĩ thầm: Dù cho bị người ta phát hiện, bằng bề ngoài xinh đẹp của mình, lại là hảo bằng hữu của Hạ Mạt Mạt, nhất định sẽ không có chuyện gì, tuyệt đối sẽ không có người nào hoài nghi mình đi trộm đồ đạc, ai! Ai kêu mẹ muốn gả mình cho An lão sư đâu nè, vị hôn thê hỏi thăm nội tình vị hôn phu không tính là quá phận chứ?? Dụ Mỹ Nhân vụng về bò vào cửa sổ căn biệt thự Thụy Sĩ, nàng một mặt đi trước, một bên tự an ủi mình.

- Có ai không? Hạ Mạt Mạt cậu ở đâu?

Rốt cục đi tới căn phòng của Hạ Mạt Mạt, Dụ Mỹ Nhân cẩn thận đẩy cửa ra, trong phòng không có một bóng người. A! Cảm giác làm trộm thật không sai, Dụ Mỹ Nhân lộ ra nụ cười hưng phấn.

- Di? Ngăn kéo tại sao lại mở rồi?

Dụ Mỹ Nhân đối với trạng huống gian phòng có chút ngoài ý muốn, nhưng ngẫm lại Hạ ba ba mới vừa xảy ra tai nạn xe hơi, có lẽ Hạ Mạt Mạt chạy về nhà cầm thứ gì, cho nên gian phòng lăng loạn vậy cũng rất là bình thường, nàng nghĩ thông suốt, cũng bình tĩnh tâm tình lại, dường như chơi trò Alibaba tìm kiếm bảo tàng và 40 tên cướp vậy, Dụ Mỹ Nhân bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, nàng vẫn sùng bái Hạ Mạt Mạt, phát hiện hai bộ quần áo đua xe đang treo trên giá, Dụ Mỹ Nhân thấy cái mình thích là thèm, quyết định mặc thử một cái.

An Phùng Tiên tại trong tủ quần áo sắp hít thở không thông, vì hô hấp thêm chút không khí, hắn chỉ có thể mở lớn một chút cửa tủ quần áo ra, nhưng vừa lúc này thì, Dụ Mỹ Nhân cũng mới cởi sạch quần áo, đang chuẩn bị mặc vào kỵ sĩ phục, cánh cửa tủ quần áo vừa lúc chính là một cái cái gương lớn, An Phùng Tiên đẩy ra tủ quần áo thì dĩ nhiên mặt đối mặt với Dụ Mỹ Nhân.
- Á!!!

Trầm mặc ba giây, Dụ Mỹ Nhân bỗng phát ra một tiếng thét chói tai.

An Phùng Tiên kinh hãi, nếu mà Dụ Mỹ Nhân thét chói tai làm bảo vệ chạy tới, vậy thì thảm, hắn nhanh chóng lao ra tủ quần áo, cấp tốc che lấp miệng của Dụ Mỹ Nhân:

- Cá cá, là tôi, là An lão sư, đừng gọi, đừng gọi nữa...

- Hư...

Dụ Mỹ Nhân hoảng sợ gật đầu, An Phùng Tiên thở dài một hơi, mới vừa buông tay ra, Dụ Mỹ Nhân lại vô ý thức hét rầm lêm, sắc mặt An Phùng Tiên vàng như màu đất, hắn cuống quít, há miệng nhào tới, hôn lên cặp môi thơm của Dụ Mỹ Nhân. Kỳ quái là, Dụ Mỹ Nhân bỗng dần dần bình tĩnh lại, đây là lần thứ hai An Phùng Tiên hôn Dụ Mỹ Nhân, không giống với lần đầu tiên, lần này có cảm giác chia tay đã lâu gặp lại, Dụ Mỹ Nhân không có phản kháng, chỉ là mở to cặp mắt xinh đẹp nhìn An Phùng Tiên, hình như hỏi: Thầy đánh răng chưa vậy?

An Phùng Tiên muốn cười, gặp nhau thật kỳ diệu, lại nhìn thấy Dụ Mỹ Nhân ở cái chỗ này, lại ngay tại cái chỗ này hôn Dụ Mỹ Nhân hầu như lõa thể, trời ạ! Nàng sẽ không trách mình chưa có đánh răng chứ??

- Ân...

Dụ Mỹ Nhân cau mày lắc đầu, bởi vì tay của An Phùng Tiên đang cầm lấy đôi mỹ nhũ cao thẳng Dụ Mỹ Nhân, vân vê chà xát đầu vú cứng rắn, Dụ Mỹ Nhân phun ra hơi thở nặng nề, nhưng An Phùng Tiên vẫn như cũ không buông ra cặp môi đỏ mọng, hắn thích ăn nước bọt của Dụ Mỹ Nhân.

- Ân... Ân...

Nếu mà không phải là thân ở địa phương nguy hiểm, An Phùng Tiên sẽ vẫn hôn, cũng sẽ vẫn sờ tiếp tục nữa, bộ ngực tuyết trắng của Dụ Mỹ Nhân so với lần đầu tiên thì đầy ắp hơn rất nhiều, An Phùng Tiên nhịn không được cúi đầu mút vào cặp vú của Dụ Mỹ Nhân, tay hắn đưa vào trong quần lót của Dụ Mỹ Nhân, xoa nắn phía bộ phận sinh dục, cảm thấy một mảnh mềm mại.

Dụ Mỹ Nhân thở hổn hển, nói:

- An lão sư, tại sao Thầy lại tới nơi này?

An Phùng Tiên cười khẽ, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa với đám lông tơ mềm mại, trả lời:

- Cá Cá thông tuệ hơn người, em thử đoán xem.

- --Hết chương 119---